Hoang Mang

Hình như chỉ guitar hiểu tôi thôi
Bởi khi còn trẻ đâu ai tránh mình nông nổi
C0n phố về khuya lánh xâu vào bóng tối
Tiếng đàn ngân lên nghe bối rối ,não lòng

Mùa đông dài,nắng ẩn nấp vào trong
Ta vẫn lẻ loi tìm cho mình nguồn nhựa sống
Tuổi trẻ bước qua bao sông dài biển rộng
Để cuối đời chỉ ước mộng chốn bình yên

Guitar ơi! Sao vẫn cứ sống đảo điên
Như kẻ mộng du cần có tiếng người dẫn lối
Như chiếc mũ nan xác xơ mong 1 lần được cầm đội
Đêm lại về...lại chỉ tao, Hà Nội và mày thôi...





P/S: Chiều tắt nắng,mẹ gọi điện hỏi thăm,mẹ vẫn thế lúc nào cũng tin tưởng ở những đứa con của bà,không bao giờ bắt c0n cái thành tấm huân chương để khoe mẽ,để trưng bày. Nhưng trong giọng nói của bà vẫn phảng phất niềm lo lắng. Tự dưng thấy có lỗi...



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.

Copyright © / Thờ ơ thơ

Template by : Urang-kurai / powered by :blogger