Căn gác nhỏ tuổi 20



Căn gác nhỏ tầng 20...
Khung của sổ chắn tấm rèm nhung màu gio cũ
Hoa quỳnh nhà ai hé nụ
Hương phảng phất theo gió bay

Căn gác nhỏ tầng 20...
Cô gái nhỏ ngóng mắt nhìn Hà Nội đắm mình trong đèn khuya vàng vọt quá
Mùa đông lạnh giá
Hay tình người lạnh chặn hơi ấm thoi thóp phía trái lồng ngực xinh

Căn gác nhỏ tầng 20...
Trải tấm mền cô đơn chả bao giờ đủ ấm lòng thiếu nữ
Người ta vẫn thường nói giá như một lần được thử
Thì quá khứ chẳng nhàn nhạt mùi khói mắt xè cay

Căn gác nhỏ tầng 20...
Chiếc radio ngân điệu nhạc buồn tê tái
Ngẫm chẳng còn mấy nữa đâu cũng sẽ qua thời con gái
Vậy cớ sao cứ mãi bải hoải, đợi chờ

Có những thứ chẳng đủ dài cho một câu nói nói dại khờ
Có những thứ lại chả ngắn như nhịp nhạc đều đều vờn đong đưa trên căn gác cũ
Cũng chả biết bao giờ là đủ
Chả biết bao giờ...chả biết bao giờ đâu...

‪#‎CườngLightning

Posted by
cuonglightning

More

Em...Hà Nội và Tôi



Hà Nội có em, ôm trọn cả vào lòng
Hát khúc à ơi... rẽ đêm dài kiếm mộng
Trời trở đông gió kéo về lồng lộng
Sợi gió nào bên em?
Sợi gió nào tìm tôi?

Trời mùa này lòng bất chợt đơn côi
Ngày tháng mười chưa kịp tắt nụ cười đã tối
Chót yêu em nhưng... lại chẳng tìm ra lối
Mộng mị
Bơ vơ
Lạc lõng
Rối bời

Nên có một Hà Nội của anh thôi
Chẳng khói, chẳng xe, chẳng ồn ào, chẳng vội
Bởi có em nên anh yêu Hà Nội
Chỉ thế thôi cũng ấm trái tim rồi


Posted by
cuonglightning

More

Hôm nay tôi thấy...


Hôm nay tôi chợt buồn cùng tuổi trẻ của tôi
Tuổi trẻ trắng như vôi và bạc phếch phơ màu úa muộn
Tháng ngày đã qua ngụp lặn giữa thành phố cuồn cuộn
Cố giữ lấy niềm vui và giữ lại ước mơ

Hôm nay tôi tự đối diện với tôi không còn là trẻ thơ
Đủ để biết thế nào là yêu hay tìm được cách để khoanh vùng nỗi nhớ
"Chả biết ấy hiểu ko,nhưng thú thực là tớ...
Chẳng dám thổ lộ ra chứ đừng nói là tìm cớ để yêu
Tớ sợ mất đi tình bạn vốn nó đã liêu xiêu
Thứ tình cảm tớ quý hơn tình yêu bởi có lần nó đã từng đổ vỡ
Có gì đớn đau hơn khi phải sống cùng nỗi sợ
Sợ ấy quên, thực sự sợ bị ấy lãng quên"

Hôm nay tôi cuộn tròn ôm một cảm giác ko tên
Cảm giác của đứa con xa quê bỗng một ngày thấy đời sao mỏi mệt
Nhớ mẹ, thương cha, nỗi cô đơn ôi sền sệt
Buồn não buồn nê khúc hát tha hương

Hà Nội trong tôi thấm thoát cũng 6 mùa gió sương
Mới 6 mùa thôi mà tôi tưởng già đi trăm tuổi
Có những ước mơ vẫn miệt mài mình tôi bám đuổi

Cháy hết nỗi đam mê cho thỏa kiếp con người

Posted by
cuonglightning

More

Nỗi nhớ ngày thơ.

Những giấc mơ xưa
Những giờ tan lớp
Những con đường lặng
Những gốc bàng xa
Rồi những cánh hoa
Ai cài lên tóc
Những đêm trằn trọc
Tiếc nuối ngày vui
Có những bạn tui
Trong ngày hè nắng
Những hôm bị mắng
Lắng xắng lót mông
Nhớ những cơn dông
Không đầu không cuối
Nhớ vại cà muối
Mẹ giữ góc nhà
Lọn tóc của bà
Những chiều ngồi gội
Giờ ra Hà Nội
Nhớ quá đi thôi
Nhớ cả đống vôi
Bố chờ giải ruộng
Những đêm ngủ muộn
 Bắc chõng ngắm sao
Những buổi tào lao
Bạn quê chém gió
Những trưa lấp ló
Trộm ổi vườn quê
Nhớ cả bờ đê
Thả diều bạt mạng
Ôi những đứa bạn
Giờ đã bay xa
Nhớ bài quốc ca
Những ngày hội trại
Mối tình vụng dại
Cái thuở...lên ba :">
Nhớ quá ngày xa
Tìm chim trưa nắng
Tiếng ai ằng hắng
"Vầng! Cháu về ngay"
Nhớ những bàn tay
Bắn bi nhuộm bẩn
Nhớ mặt ngồi ngẩn
Mẹ cấm tắm mưa
Những dáng lưa thưa
Trưa đồng oi ả
Nhìn ai vất vả
Thương quá đi thôi
Nhớ nhịp đưa nôi
À ơi! Con ngủ
Nhớ cái tráp tủ
Đêm tết 30
Nhớ nụ cười tươi
Têm trầu bà nhé
Nhớ cả em nghé
Trăn thả đồng xa
Giờ thì đã qua
Cái thời thơ dại
Bao giờ quay lại
Được những ngày xa
Lặng lẽ quanh ta
Bao trùm nỗi nhớ

            
.Cường Lightning. (23.4.2012)

Posted by
cuonglightning

More

Hoang Mang

Hình như chỉ guitar hiểu tôi thôi
Bởi khi còn trẻ đâu ai tránh mình nông nổi
C0n phố về khuya lánh xâu vào bóng tối
Tiếng đàn ngân lên nghe bối rối ,não lòng

Mùa đông dài,nắng ẩn nấp vào trong
Ta vẫn lẻ loi tìm cho mình nguồn nhựa sống
Tuổi trẻ bước qua bao sông dài biển rộng
Để cuối đời chỉ ước mộng chốn bình yên

Guitar ơi! Sao vẫn cứ sống đảo điên
Như kẻ mộng du cần có tiếng người dẫn lối
Như chiếc mũ nan xác xơ mong 1 lần được cầm đội
Đêm lại về...lại chỉ tao, Hà Nội và mày thôi...





P/S: Chiều tắt nắng,mẹ gọi điện hỏi thăm,mẹ vẫn thế lúc nào cũng tin tưởng ở những đứa con của bà,không bao giờ bắt c0n cái thành tấm huân chương để khoe mẽ,để trưng bày. Nhưng trong giọng nói của bà vẫn phảng phất niềm lo lắng. Tự dưng thấy có lỗi...



Posted by
cuonglightning

More
Được tạo bởi Blogger.

Copyright © / Thờ ơ thơ

Template by : Urang-kurai / powered by :blogger