Hôm nay tôi chợt buồn cùng tuổi trẻ của tôi
Tuổi trẻ trắng như vôi và bạc phếch phơ màu úa muộn
Tháng ngày đã qua ngụp lặn giữa thành phố cuồn cuộn
Cố giữ lấy niềm vui và giữ lại ước mơ
Hôm nay tôi tự đối diện với tôi không còn là trẻ thơ
Đủ để biết thế nào là yêu hay tìm được cách để
khoanh vùng nỗi nhớ
"Chả biết ấy hiểu ko,nhưng thú thực là tớ...
Chẳng dám thổ lộ ra chứ đừng nói là tìm cớ để yêu
Tớ sợ mất đi tình bạn vốn nó đã liêu xiêu
Thứ tình cảm tớ quý hơn tình yêu bởi có lần nó đã từng
đổ vỡ
Có gì đớn đau hơn khi phải sống cùng nỗi sợ
Sợ ấy quên, thực sự sợ bị ấy lãng quên"
Hôm nay tôi cuộn tròn ôm một cảm giác ko tên
Cảm giác của đứa con xa quê bỗng một ngày thấy đời
sao mỏi mệt
Nhớ mẹ, thương cha, nỗi cô đơn ôi sền sệt
Buồn não buồn nê khúc hát tha hương
Hà Nội trong tôi thấm thoát cũng 6 mùa gió sương
Mới 6 mùa thôi mà tôi tưởng già đi trăm tuổi
Có những ước mơ vẫn miệt mài mình tôi bám đuổi
Cháy hết nỗi đam mê cho thỏa kiếp con người